Bởi muốn đem hạnh phúc cho mọi người
Chỉ cần nhìn Người Bệnh nở nụ cười
Tôi liền thấy tim mình như ấm mãi!
Nhưng có lúc ở hoàn cảnh hiện tại
Bao áp lực lại đè nặng trên vai…
Từ Bác Sỹ đến người nhà Bệnh Nhân
Luôn dồn vào Người Điều Dưỡng nhỏ bé..!?
Những lúc này tâm trạng Tôi rất tệ
Vài Bác Sỹ thì cậy thế, cậy quyền
Nên có thể tha hồ mà sai khiến
Rồi mặc kệ Điều Dưỡng với Bệnh Nhân.
Dẫu nghề nào cũng có những gian truân
Nhưng mấy ai hiểu cho Người Điều Dưỡng?
Họ cũng muốn có cuộc sống bình thường
Chứ không phải hằng ngày lo bị đánh!
Tôi không sợ những khó khăn, thử thách
Chỉ sợ rằng Người Bệnh mất niềm tin
Rồi người nhà lại hung hăng kêu trách
Thì làm sao vững mũi chỉ, đường tiêm?
Là Điều Dưỡng cũng có một trái tim
Cũng lo sợ Người Bệnh không qua khỏi,
Cũng đôi lần trong lồng ngực đau nhói
Bởi không thể thắng lưỡi hái tử thần..!!
Qua nhiều ngày Tôi thấy mình bất lực
Chẳng còn chút tha thiết với Ngành Y!
Dù cố gắng để gió cuốn bay đi
Vẫn mong ai hiểu được Nghề Điều Dưỡng..?!
Tiếp niềm tin, thắp sáng Nghề lý tưởng
Để tìm lại ngọn lửa nhiệt huyết ngành,
Để sưởi ấm những đêm đông giá lạnh
Giúp Người Bệnh vượt qua những cơn đau!
Tôi chỉ mong Thực Trạng này qua mau,
Sau cơn mưa mặt trời lại chiếu sáng
Để không ai phải thốt lên: Ôi chán (nghề)
Vì nụ cười…
… Y Tế…
… Trong tương lai…!!!
Thanh Hóa, 21/ 3/ 2014
(Những nỗi lòng không biết kể cùng ai…!!!)
Tác giả: Hàn Vũ