Là bác sĩ phải vùi quên tuổi trẻ
Chôn tuổi xuân vào trong những kỳ thi
Bạn bè tôi mê mải tuổi xuân thì
Tôi lặng lẽ một góc ngồi thư viện
Khi giọt sương còn hoà quyện cùng hoa
Tôi đã dậy nấu cơm và ăn sáng
Vội vã đạp xe đi cùng bè bạn
Kẻo muộn giờ tham dự buổi giao ban
“Tiền bác sĩ” ngày nào như ngày nấy
Sáng bệnh viện chiều giảng đường tối trực
Sau sáu năm mòn vẹt góc tuổi xuân
Được “vời vợi” với danh xưng “Bác sĩ”
Là bác sĩ ! Ôi thôi mừng ghê nhỉ
Sẽ đòi lại thuở xuân thì bay mất
Ai vất vả kệ ai tôi cứ mặc
Tỉnh mộng đi. Hoang tưởng quá nhiều rồi
Lại tiếp tục thời kỳ “tiền bác sĩ”
Vất vả hơn trách nhiệm nặng nề hơn
Xa thầy cô học hỏi ở trường đời
Tập dè xẻn từng đồng lương cứu đói
Là bác sĩ duyên lứa đôi phải muộn
Trực đêm nghe con khóc nuốt lệ đau
Trên phố khuya chồng con mãi lang thang
Đi tìm mẹ. Con chìm vào giấc ngủ…
Lương mỗi tháng tính đủ không? Không đủ
Nửa đồng lương vật vờ sữa cho con
Đồng lương nửa biết chia sao cho gọn
Còn đồng nào công dưỡng dục song thân
Là bác sĩ phải chăng là số phận
Đèo bòng chi một nghề bạc như vôi
Mỗi tai biến là một lần nuốt vội
Nước mắt tôi đang chực rớt tả tơi
Bạn bè xưa mỗi đứa một phương trời
Người luật sư kẻ cô giáo thảnh thơi
Tai biến ư? Ừ đôi khi vẫn tới
Buồn vài câu. Trách nhiệm cứ nhẹ tơi
Là bác sĩ đời tôi là bác sĩ
Nuốt lệ đau có ai thấu tim côi
Người ở xa gian ác phải đâu tôi
Sao bạn cứ đem ngành Y ra chửi
Cà ngành Y bạn biết được bao người
Bao kẻ ác và bao người nhân hậu ?
Ai gian ác xử đến cùng đến tận
Xin bạn đừng làm người tốt phải đau.
LƯU NGỌC GIANG
24/10/2013